Sau thủ thuật, cô lặng lẽ ra về, bóng chiều nhuộm tím một mảng trời. Nhìn dòng xe cô chạy qua lại, cô chợt thấy Sài Gòn rộng lớn và không còn quen thuộc nữa. Sài Gòn đã không còn ưu ái cho cô, không còn chỗ đứng cho một đứa con gái đã sống buông thả như cô. Có lẽ, kết thúc học kỳ này, cô sẽ trở về với quê hương của mình để lẩn tránh nỗi đau, lẩn tránh tội lỗi và quên đi cái quá khư nhuốc nhơ .
Lụa là một cô gái tỉnh lẻ nhưng thuộc vào dạng có nhan sắc cho nên khi vừa bước chân vào cánh cửa trường Cao đẳng cô được các chàng trai săn đón nồng hậu . Nhiều người còn quyết tâm “trồng cây si” ở trước cửa phòng trọ của cô nhiều ngày, hoặc trong các ngày lễ Valentine, 8/3, 20/10.
Cậy mình có nhan sắc , Lụa cũng tỏ ra kiêu chảnh với cơ số người. Tuy nhiên, cô vẫn nhận lời đi chơi với người này, bông đùa với người kia. Có một điều là cô chưa hề gật đầu hay nhận lời làm người yêu của bất kỳ ai. Bởi cô cho rằng, như vậy mới có tự do để đi chơi với nhiều người, mới không bị buộc ràng hoặc mắc công giải thích này nọ.
Thế rồi một ngày đẹp trời, cô phải lòng một cậu bạn học bên Bách Khoa tên là Tùng. Vẻ ga lăng, lãng nhân , con nhà giàu, có hộ khẩu Sài Gòn, tất thảy cái mác này đã đốn ngã trái tim cô ngay từ cái lần đầu gặp mặt . Khác với những chàng trai cô vẫn xúc tiếp , Tùng tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt với Lụa. Càng vì thế cô càng muốn có được cậu ta và lên kế hoạch để chinh phục.
Vài tháng sau, Lụa cảm nhận được Tùng dần nghiêng ngã vì cô. Cô hả hê, đắc ý. Và cũng vì muốn được bước chân vào một gia đình gia thế, muốn ra trường được ở lại Sài Gòn, muốn xóa tan cái mác tỉnh lẻ, cô lên kế hoạch cho Tùng vào “tròng”.
Sinh nhật Tùng, lợi dụng lúc cậu ta uống say không còn ý thức được điều gì, Lụa đã tìm mọi cách ở lại nhà Tùng. Ngôi nhà sau tan tiệc vắng tanh , chỉ còn Tùng say khướt, Lụa đầy âm mưu toan tính , và cô giúp việc hì hụi, uể oải vì bãi chiến trường . Cuối cùng, hai người cũng đã để xảy ra quan hệ dục tình . Âm mưu của Lụa cũng đã được thực hành .
Nửa tháng sau, đúng như kế hoạch, Lụa bắt đầu thấy thắc thỏm trong người, kinh nguyệt bị chậm. Vì đã ý thức được điều này, cô ra ngoài tiệm thuốc để mua que thử thai về thử. Kết quả cho ra 2 vạch. Để cho kiên cố , cô quyết định mua thêm một đôi que khác về thử. Kết quả vẫn 2 vạch rõ mồn một. Cô bấm máy gọi cho Tùng hẹn ra quán cà phê ven sông ở quận Bình Thạnh để trò chuyện .
Cô toan tính trong đầu sẽ khóc lóc, sẽ buồn rầu, thảm thiết để Tùng cảm thấy có lỗi và chịu bổn phận với cô. Thế nhưng, mọi thứ không như cô mong muốn. Nghe xong, Tùng điềm nhiên : “Có rồi bỏ đi em, chúng ta không hợp nhau đâu. Ba mẹ anh kêu học xong sẽ đi du học ở Pháp một giai đoạn rồi có khi cả gia đình sẽ định cư ở bên đấy luôn. Anh xin lỗi, ban đầu cũng chỉ có ý định yêu chơi bời với em thôi chứ không xác định yêu để lấy. Ba mẹ đã xác định sau này anh lấy vợ phải cùng gia đạo , học thức rộng”.
Nói dứt lời, Tùng móc ví đưa ra cho Lụa một sấp tiền và bảo, em nhờ bạn đưa đi bỏ thai nhé. Chắc em có kinh nghiệm trong chuyện này rồi. Hy vọng, chúng ta không gặp lại nhau nữa.
Nhục nhã ê chề, Lụa cứng miệng không thốt ra được một câu nào. Tương lai cô vẽ ra, kế hoạch ấp ủ trong đầu, tan tành theo mây khói. Là cô quá mộng tưởng , cô cho rằng chỉ cần nhan sắc có thể lấy lòng bất cứ gã đàn ông nào. Nhưng không, cô đã sai. Có lẽ cô đang bị nghiệp báo , bởi cô đã “đá”, đã làm khổ, “hành tội ”, xem thường, biết đâu nhiêu người thật lòng yêu cô để chạy theo “danh vọng”. Nhìn vào cái bụng bầu của mình, nhìn về con đường phía trước, chẳng còn cách nào cả, cô phải đi phá bỏ nó.
Chiều Sài Gòn nắng gắt, cô một mình tìm đến Đa khoa Quốc tế HCM để khám, kiểm tra độ tuổi thai nhi và thực hành
phá thai an toàn. Thể theo hoài vọng của cô, các bác sĩ đã thực hành phá thai an toàn bằng phương pháp
phá thai bằng thuốc. Sau thủ thuật, cô lặng lẽ ra về, bóng chiều nhuộm tím một mảng trời. Nhìn dòng xe cô chạy qua lại, cô chợt thấy Sài Gòn rộng lớn và không còn quen thuộc nữa. Sài Gòn đã không còn ưu ái cho cô, không còn chỗ đứng cho một đứa con gái đã sống buông thả như cô. Có lẽ, kết thúc học kỳ này, cô sẽ trở về với quê hương của mình để lẩn tránh nỗi đau, lẩn tránh tội lỗi và quên đi cái quá khư nhuốc nhơ .
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét